Đọc sách Huỳnh Kim Hiếu
"….một Sĩ Quan lên tiếng :"Xin Trung Tá và các Sĩ Quan nên di tản trước để bảo vệ bí mật cơ quan, còn tất cả Hạ sĩ quan và anh em binh sĩ sẽ ở lại với tôi để chiến đấu sau khi di tản gia đình, vì trong lúc nầy mổi quân nhân là một tay súng". Tất cả Sĩ Quan, Hạ sĩ quan và anh em binh sĩ dơ tay đồng ý ở lại chiến đấu".
Ngay trong phần mở đầu, tác giả Huỳnh Kim Hiếu, Trung tá An ninh Quân đội đã xác định tấm lòng sắc son với Miền Nam Việt Nam. Lời của một sĩ quan dưới quyền trên đây cũng chính là lời của "người con Việt" trong những giây phút dầu sôi lửa bỏng nầy, những ngày cuối cùng của Việt Nam Cộng Hòa.
Từ đó, tác giả bắt đầu kể lại "câu chuyện từng ngày" từ 28/4 cho đến ngày 15/6, ngày trình diện đi "học tập cải tạo" tại Gò Vấp. Và "cuộc phiêu lưu ký" của Huỳnh Kim Hiếu tiếp theo sau đó, trải dài hơn 17 năm từ Bắc chí Nam. Tác giả kể lại như vừa qua một giấc…kinh kha, từ ngày vào trại với 10 bài học chính trị, rồi kê khai ba đời lý lịch cá nhân.
Trong suốt thời gian bị đày ải, tác giả với một bản năng sinh tồn chắt nịch đã:"đi tìm triết lý đông phương:" "Tôi đi tìm cái vui trong cái khổ. Ngồi ngắm mây bay, nhìn trăng lên, ngắm cây cỏ xung quanh tôi. Nghe tiếng chim hót, nghe tiếng dế gáy, quan sát sự sinh hoạt của loài kiến, loài côn trùng, nghe các bạn kể chuyện tiếu lâm, chuyện kiếm hiệp là những trò giải trí, là thú vui để quên đau khổ và quen sự đau khổ trong tù".
Tác giả lại chiêm nghiệm thêm cuộc đời bằng:"Tôi đi tìm cái vinh trong cái nhục. Việt Cộng cố tình làm nhục chúng tôi để trả thù. Họ bắt chúng tôi ăn ở như con heo, con lợn, họ hành hạ chửi bới, mắng nhiếc như loài thú vật. Họ bắt chúng tôi bốc phẩn người bằng tay, sống cạnh các đống phân người, cạnh thùng nước tiểu, nhưng tôi không lấy đó làm nhục. Cái nhục lớn nhất của đời tôi là đã để cho Cộng sản Hà Nội xâm chiếm miền Nam, làm khổ đồng bào Việt Nam".
Và sau cùng:"Tôi hảnh diện chiến đấu vì Tổ quốc, vì hạnh phúc đồng bào, tôi có chính nghỉa, chính đạo vì dân vì nước. Trai trung thờ một Chúa, một ngọn cờ vàng. Tổ tiên của tôi là con Lạc cháu Hồng, con Rồng cháu Tiên chứ không phải là loài khỉ loài vượn. Tổ quốc của tôi là nước Việt nam, chứ không phải là Liên Sô".
Để sinh tồn trong cuộc sống trong trại tù thiếu thốn cộng thêm nỗi hành hạ thể xác và tinh thần qua bao cuộc thẩm tra vì tác giả là một Trung tá An ninh Quân đội VNCH, hãy nghe lời tường thuật sau nhiều lần chuyển trại:"Lợi dụng lúc nhàn rổi, chúng tôi sinh hoạt tự do vừa để giải trí vừa để giết thời gian và vừa để trao dồi trí thức như tổ chức được nhiều lớp học tiếng Tàu, tiếng Pháp, tiếng Anh, học sửa radio, sửa đồng hồ, học châm cứu, hay cứu thương, học chấm tử vi, bói toán , chỉ tay v.v… do các Bác sĩ , các kỹ sư, giáo sư , các Sĩ quan gốc Trung Hoa, gốc Pháp, các anh tù biết chuyên môn giảng dạy. Do sự giảng dạy của anh Bác sĩ phó giám đốc quân y viện Cộng hòa, tôi đã học xong một khóa huấn luyện về Châm cứu và bắt đầu đi thực hành điều trị các anh tù bị những bịnh thông thường".
Tất cả những lời trên đã diễn tả tỏ rõ đoạn đường chiến binh trong cuộc hành trình hơn 17 năm dài từ khi rời khỏi các trại tù từ miền Nam và làm chuyến viễn du ra Bắc ở tân Yên Bái (tháng 4/1978), rồi chuyển qua trại Tân Lập K2, Vĩnh Phú (7/78), rồi K1 (1/80), rồi Thanh Phong, Thanh Hóa (12/81).
Sau cùng tác giả lại xuôi Nam về Z30, Xuân Lộc từ trại A, xuống B, và qua C và cuối cùng về lại Z30D, Hàm Tân (4/91).
Trong suốt cuộc hành trình, tác giả luôn tỉnh táo và quan sát từng nơi, từng địa phương, cũng như trong khi di chuyển, để rồi vẽ ra một bức tranh vân cẩu với tất cả thất tình lục dục trong cũng như ngoài trại. Đó là:
· Một vài tình cảm hé lộ của cán bộ Cộng sản còn chút lương tri (?);
· Cảnh vượt ngục, bị bắt lại, và bị xử tử của nhiều sĩ quan gan dạ bất khuất;
· Bản năng sinh tồn của người chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa;
· Tình cảm của bà con đối với người lính VNCH qua việc giúp đở vài củ khoai, hay vài cái bánh ngọt trong lúc chuyển trại v.v…;
· Và nhứt là, thời gian thử thách qua các cuộc "làm việc" với quản giáo, đặc biệt đối với những quản giáo từ trung ương xuống…
Tóm lại, cuốn sách nói lên tính chiến đấu kiên cường của hầu hết các chiến sĩ thuộc quân lực Việt Nam Cộng Hòa.
Không chấp nhận sống NHỤC, sống HÈN.
Thà chết chứ không hề chịu KHUẤT PHỤC.
Bây giờ, hơn 40 năm sau biến cố Quốc Nhục, mỗi người trong chúng ta, những người con Việt, những người lính chiến Việt Nam Cộng Hòa vẫn tiếp tục chiến đấu. Chiến đấu cho một Việt Nam tự do, độc lập, nhân quyền, và nhứt là cởi trói cho hơn 90 triệu bà con đang còn chịu quá nhiều áp bức và bị bóc lột dưới ách thống trị xuyên qua cơ chế chuyên chính vô sản của Đảng Cộng sản Bắc Việt.
Quyển hồi ký "17 Năm Tù Cộng Sản" chắc chắn sẽ là một chứng liệu góp phần ghi nhận những chứng tích tàn bạo và phi nhân của chế độ hiện hành vào một giai đoạn lịch sử đen tối của dân tộc. Và chính sự tàn bạo và phi nhân đó sẽ là nguyên nhân cho sự báo tử của cộng sản Bắc Việt trong một ngày không xa…
Chắc chắn chúng ta sẽ có một ngày về lại Sài Gòn trong một tương lai gần đây.
Xin trân trọng giới thiệu cùng Quý bạn đọc, quyển hồi ký "17 Năm Tù Cộng Sản" của cựu Trung tá An ninh Quân đội VNCH Huỳnh Kim Hiếu.
Mai Thanh Truyết
Một người con Việt
___________________________________________________
Mai Thanh Truyết
http://maithanhtruyet.blogspot.com/
"A nation that destroys its soils destroys itself.
Forests are the lungs of our land, purifying the air
and giving fresh strength to our people." —Franklin D. Roosevelt
"Every Generation needs a New Revolution". - Thomas Jefferson-