Tiếng Dân Việt



________________________________

Mai Thanh Truyết

http://maithanhtruyet.blogspot.com/

 "The Love of my Country will be the ruling  

 Influence of my Conduct." - George Washington

 


Lá thư Giao thừa năm Bính Thân


Mai Thanh Truyết (Danlambao) - Giữa cái tĩnh lặng trong ngày cuối cùng của năm nơi đất khách, lại thêm mang tâm trạng của một người Mỹ gốc Việt, nhưng hơn lúc nào hết, trong thời điểm giao mùa của Đất Trời, tâm thức của một người con Việt lại nổi lên và hướng về một miền đất xa xưa, một nơi hơn 90 triệu núm ruột đang phải gánh chịu ách cai trị hà khắc của CSVN.

 

Thêm một năm đã qua, một năm với biết bao thay đổi ở Việt Nam và thế giới. Chủ nghĩa dân túy (populist-thuận lòng dân), chủ nghĩa dân tộc, thậm chí chủ nghĩa dân tộc cực đoan hiện đang nở rộ. Một nước Anh với cuộc trưng cầu dân ý "Brexit" làm chấn động Liên hiệp Âu châu và thế giới. Một nước Hoa Kỳ với tân Tổng thống Donald Trump lấy chủ trương "phải làm cho nước Mỹ "vĩ đại" hơn nữa làm ưu tiên hàng đầu..." Một nước Pháp, nước Ý chuẩn bị cho cuộc bầu cử Tổng thống sắp tới với khuynh hướng dân tộc và lo cho vấn đề quốc nội nhiều hơn. Đặc biệt, Đài Loan tiến thêm một bước dài trong chính trị và quân sự chuẩn bị cho việc thành lập một quốc gia thực sự. Nước Nhật với một Nữ Bộ trưởng Quốc phòng dứt khoát cho việc bảo vệ biển đảo... bằng quân sự.

 

Còn Việt Nam thì sao?

 

Cho dù có cái nhìn hết sức lạc quan, cho dù cố gắng tìm một điểm son cho chế độ hiện hành, chúng ta vẫn không thể nào kiếm ra được một điểm nào dù thật nhỏ nhoi ngoài việc đảng CSVN cúc cung phụng sự và nép mình dưới trướng của TC! Nhưng có một điều chắc chắn là những người con Việt tha hương khắp nơi trên thế giới sẽ không quên và sẽ không bao giờ quên nỗi đau khổ của bà con ngày nào còn dấu chân của cường quyền trên quê hương.

 

Lại thêm một năm qua đi, người dân Việt Nam càng chịu thêm nhiều áp bức, gia đình phải ly tán vì miếng cơm manh áo, vì bị cướp đất, dời nhà, thậm chí phải chịu lao tù vì đã can đảm đứng lên nói tiếng nói dân chủ nhân quyền cho Việt Nam. Bà con vùng Đồng bằng sông Cửu phải hứng chịu nạn mất mùa tàn khốc nhứt trong lịch sử vào tháng ba vừa qua vì nạn hạn hán mà nguyên nhân là do việc xây đập thủy điện trên dòng chính của sông Mekong như Cẩm Hồng ở Vân Nam và Sayaburi và một số đập khác ở Lào. Bà con bốn tỉnh từ Thanh Hóa, Hà Tĩnh, Quảng Bình, và Thừa Thiên từ tháng tư vừa qua đã gánh chịu nạn ô nhiễm làm cá chết toàn vùng biển do việc cấu kết với TC của CSVN trong việc xây dựng nhà máy gang thép Hưng Nghiệp Formosa tại Vũng Áng. 

 

Từ những vấn nạn trên, chúng ta sẽ thấy gì trong những ngày sắp tới ở quê hương?

 

Câu chuyện Việt Nam vẫn là mối ưu tư hàng đầu của mỗi người con Việt. Nó chiếm trọn vẹn quỹ thời gian còn lại của chúng ta, trong những lúc ăn uống, lúc làm việc kiếm cơm, ngay cả những lúc trà dư tửu hậu nữa. 

 

Vì sao? 

 

Vì đó miền đất tổ của cha ông ngàn đời để lại. 

 

Vì đó là nơi trên 90 triệu bà con mình còn quằn quại đau khổ trước gọng kềm của chế độ. 

 

Chúng ta không thể vui trong hoàn cảnh như thế. Chúng ta không thể quên, dù là trong giây phút, tiếng kêu thương tuyệt vọng của những người cùng khổ trên quê hương. Do đó, người Việt hải ngoại luôn luôn đứng bên cạnh cùng đồng bào trong nước.

 

Chúng ta đang sống trong thời đại toàn cầu hóa, trong một thế giới đa cực, không còn là thời điểm để dựa theo một chủ thuyết tư bản hay chủ nghĩa xã hội để làm nền tảng cho sự phát triển đất nước. Ngày hôm nay chúng ta không còn thì giờ để chiêm nghiệm và "lập thuyết" nữa.

 

Cho dù có cái nhìn hết sức lạc quan, cho dù cố gắng tìm một điểm son cho chế độ hiện hành, chúng ta vẫn không thể nào kiếm được một điểm nào dù thật nhỏ nhoi!

 

Rất tiếc! Một đất nước với hơn 90 triệu nhân khẩu, một đất nước với hơn 90 triệu bộ óc mà không nảy sinh ra được một điều hay, một điều đẹp cho người dân. 

 

Vì sao?

 

Chỉ vì Đất và Nước đang bị "cai trị" bởi một nhóm người nắm quyền lực với một hệ thống công an sẵn sàng bóp chết tất cả mọi khát vọng tự do dân chủ của người dân. Ngôn ngữ ba dòng thác cách mạng tuy không còn được sử dụng như những ngày đầu tiến chiếm miền Nam, nhưng thực sự, sự trấn áp còn thô bạo hơn nữa trong hiện tại.

 

Những hình thức cai trị áp áp dụng cho người dân thấp cổ bé miệng đôi khi còn dã man hơn những đòn thù thời Trung cổ, tuy không chặt tay, móc mắt, tuy không treo cổ, xẻo thịt... nhưng hình thức trấn áp ngày hôm nay tinh vi hơn nhiều bằng nhiều hình thức khủng bố khác nhau.

 

Ngoài việc chà đạp nhân phẩm của con người trực tiếp dưới bộ áo quần công an, chế độ còn tạo dựng ra những nhóm gọi là côn đồ để trấn áp Phật tử, con chiên Thiên Chúa hay Tin lành, tín đồ Hòa Hảo, Cao Đài trong suốt chiều dài của năm, và diễn ra từ Bắc chí Nam. Chế độ còn thẳng tay bóp chết mọi mầm mống dân chủ tự do của tất cả người dân nào không chịu đi bên "lề phải" của chế độ.

 

Như vậy, chúng ta sẽ thấy gì trong những ngày sắp tới ở quê hương?

 

Chúng ta đang sống trong thế kỷ 21, thế kỷ của tin học, thế kỷ của công nghệ nano mà vẫn còn những đòn thù nhan nhản giữa thủ đô ngàn năm văn vật như quăng phân, đổ đồ dơ trước nhà các chiến sĩ tranh đấu cho tự do và dân chủ, như đánh đập các cụ già giữa thành phố đông đảo người qua lại và dưới mắt người ngoại quốc.

 

Chưa bao giờ sĩ diện quốc gia Việt Nam bị đánh giá thấp như ngày hôm nay. 

 

Đất nước sau gần 42 năm thống lãnh toàn cõi, chế độ ngày càng xa rời người dân, một chế độ biến dân thành kẻ thù của những người quản lý đất nước. Và nghịch lý thay, kẻ thù chính thống là TC lại được "nâng niu" lên hàng huynh đệ nếu không nói là "phụ mẫu".

 

Vì vậy, giải quyết câu chuyện Việt Nam chỉ là một cố gắng động não về những phương cách ngõ hầu mang lại trong tương lai những phúc lợi về y tế tối thiểu cho người dân Việt, cải thiện hệ thống giáo dục đã bị ô nhiễm và hủy hoại sau thời gian dài chịu sự áp đặt của chế độ, cũng như giải quyết những vấn nạn môi trường mà chế độ đã phát triển quốc gia trong chiều hướng hủy diệt môi trường thay vì bảo vệ.

 

Đảng và nhà nước CSVN hiện tại không giải quyết được những vấn đề dân sinh dân trí cho người dân, thậm chí còn làm cho vấn đề ngày càng trầm trọng thêm lên. 


 

Đã phải đến lúc chính người dân trong nước phải tự trang bị hành trang để tự cứu mình như những thông tin, những hiểu biết trong cuộc sống hàng ngày đối mặt với nguy cơ ô nhiễm nguồn nước, không khí, và trong đất, nguy cơ trong thực phẩm và nhứt là nguy cơ trước những vi phạm quyền của con người đã ghi rõ trong Bản tuyên ngôn quốc tế nhân quyền của Liên Hiệp Quốc mà chế độ hiện hành đã phê chuẩn. 

 

Muốn thực hiện những suy nghĩ tích cực trên, và trong điều kiện hạn hẹp của một người con Việt sống xa quê hương, những gì người Việt hải ngoại cần phải làm ngày hôm nay là chuyển tải những thông tin khoa học, những biến chuyển thực sự đang xảy ra trên đất nước mà người dân quốc nội không hề biết qua chính sách thông tin một chiều của chế độ. Những tin tức cập nhật nhất về nguy cơ Hán hóa, về nguy cơ diệt chủng của Trung Cộng dù ít dù nhiều cũng có thể làm bà con càng cảnh giác thêm nữa.

 

Hiện nay, CSVN sợ người dân, họ sợ tuổi trẻ và họ sợ với chính những đảng viên đang cùng chung một việc là áp dụng chuyên chính vô sản với dân. Sự đoàn kết chung quanh đảng dưới lá cờ chủ nghĩa Mác Lê chỉ còn là những tiếng vọng từ đáy vực, một chuẩn bị cho hiện tượng Big Bang của đảng CSVN trong những ngày sắp tới mà thôi.

 

Tuy suốt trọn một năm không thấy được một điều nào tích cực cho lãnh đạo CSVN, nhưng người viết vẫn tin với một niềm tin sắt đá là chắc chắn Việt Nam sẽ phải thay đổi trong một tương lai gần đây. Và càng trấn áp, càng sử dụng bạo lực tàn bạo chừng nào, họ đã để lộ bản năng sợ hãi cho người dân và quốc tế thấy rõ bộ mặt thật của chính họ.

 

Đã đến lúc, những người CSVN cần phải diện bích và sám hối. Nếu không, trúc rừng còn lại cũng sẽ không đủ để viết lên hết những vết nhơ của dân tộc trong giai đoạn lịch sử nầy. 

 

Nhân ngày cuối năm, vọng về cố hương, với tư cách một con dân Việt, xin thành tâm chúc lành đến mọi người dân Việt trong và ngoài nước và mong sao tất cả chúng ta vẫn giữ vững niềm tin, vẫn chân cứng đá mềm để có thể vượt qua quốc nạn do cường quyền áp đặt lên đất nước suốt hơn 41 năm qua. 

 

Và từ niềm tin đó, chúng ta không tuyệt vọng cho tương lai của dân tộc.

 

Giao thừa năm Bính Thân.

Mai Thanh Truyết 

danlambaovn.blogspot.com

 

________________________________________

Mai Thanh Truyết

http://maithanhtruyet.blogspot.com/

 "The Love of my Country will be the ruling  

 Influence of my Conduct." - George Washington

 

Chương trình Tiếng Dân Việt


Kính mời đồng bào, đồng hương theo dõi chương trình phát thanh Tiếng Dân Việtdo Mạng Lưới Dân Tộc -Dân Chủ-Hành Động thực hiện hàng tuần.

Kính xin đồng bào, các cơ quan truyền thông, các trang mạng xã hội giúp phổ biến rộng rãi. Xin bấm vào một trong hai link bên dưới, cóaudio dạng mp3 trong attachment

Tiếng Dân Việt#2 – Hoàng Sa trong lòng Dân Tộc
                                                              

________________________________________

Mai Thanh Truyết

http://maithanhtruyet.blogspot.com/

 "The Love of my Country will be the ruling  

 Influence of my Conduct." - George Washington

 

Chống Tàu Để Diệt Việt Cộng


 

 

CHỐNG TÀU ĐỂ DIỆT VIỆT CỘNG

 

CSVN có bán nước hay không?


Hãy nhìn Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Biên giới Việt Trung, Hoàng Sa, Trường Sa - Hãy nhìn những bản án, những cú đạp, cái đấm vào mặt người dân biểu tình chống TC - Hãy nhìn những Đại hội đại biểu toàn quốc Hội hữu nghị Việt-Trung, những cuộc thi Tiếng hát hữu nghị Việt-Trung - Hãy nhìn sự im lặng của những người đang nắm quyền lãnh đạo cao nhất nước trước sự việc Tam Sa - Hãy nhìn 15 hiệp ước Nguyễn Phú Trọng vừa ký kết với Tập Cận Bình chưa khô mực, chúng ta thấy được gì?

Chiến thuật "đu dây"

Khi quyết định làm hòa và đi theo con đường của Đặng Tiểu Bình từ năm 1991, ĐCSBV dư biết về âm mưu thôn tính Việt Nam của TC. Họ hiểu rõ hơn ai hết rằng bắt tay với Tàu cộng sẽ dẫn đến mất nước! Nhưng CSBV vẫn chọn con đường quy thuận này vì không còn con đường nào khác để chọn lựa. Vì đây là con đường duy nhất để giữ ĐCS được tồn tại.

Qua 26 năm làm "bạn tốt" với Tàu cộng, cán cân ảnh hưởng của TC lên Việt Nam đã đến mức có thể tác động lên sự tồn vong của đất nước. Lúc này, CSBV bắt đầu lo sợ bị dân quy trách nhiệm bán nước, làm tay sai và có thể bị lật đổ. Vì thế họ đưa ra chiến lược "đu dây"… qua vực thẳm!

CSBV đu dây thế nào?


Đu dây là cách nói nôm na về vị trí khó xử của kẻ đứng giữa hai thế lực mà không biết phải đối ứng cách nào, nhưng mục tiêu thì rất rõ ràng là chỉ để sống còn. Hai thế lực đó là TC xâm lăng và người dân Việt chống xâm lăng. Sự khó xử xảy ra khi đứng giữa hai thế lực đang chống cự nhau mà CSBV là kẻ cầm quyền lại không thể ra mặt chống đối thế lực nào.

Hiện nay, Tàu cộng đang thực thi những bước xâm chiếm Biển Đông qua các hình thức dân sự như việc thành lập thành phố Tam Sa, CSBV chỉ có thể phản ứng lại bằng cách tránh né, che dấu mọi thông tin, hay là làm ngơ như không biết.

Nhưng trong thời đại thông tin điện tử, không dễ gì có thể bưng bít được, CSBV bèn sử dụng chiến thuật vừa ngăn chặn thông tin vừa đưa ra chiêu bài "chống TC bằng mồm" để lừa gạt dư luận. Họ chống Tàu cộng bằng tuyên bố, phản đối hay nói tiếng "lạ", ngoài ra thì chẳng có hành động cụ thể nào. Sự "đu dây" này làm quần chúng tưởng rằng họ có ý chí chống Tàu cộng nhưng bị "kẹt" món nợ với Tàu cộng thời "giải phóng dân tộc" nên phải uyển chuyển để giải quyết, nếu không là… mất nước!

Về hình thức "đu dây" trên bình diện ngoại giao, CSVN tham gia với ASEAN, thiết lập quan hệ ngoại giao và vài hành động liên lạc quân sự với Mỹ hay ký kết hiệp ước thương mại với tất cả các nước khác. CSBV thực thi chiến lược này để nói lên vị thế "trung lập" của họ: Việt Nam giao thương với tất cả các nước (bao gồm cả TC và Mỹ) trên tinh thần bình đẳng và tôn trọng độc lập của nhau.

Tuy nhiên sự trung lập này sẽ không khả thi vì TC đang muốn thôn tính Việt Nam. TC dư khả năng để làm điều này mà cả thế giới chỉ có thể… đứng ngó!

Có thể ví dụ như câu chuyện nhà mình bị ăn cướp nhưng mình lại nhất định giữ thế "trung lập" không cần nhờ tới hàng xóm hay cảnh sát giúp đuổi bọn cướp! Hành động loại này chỉ có hai lối giải thích: một là khùng và hai là bán nước.

Vì an nguy cho đảng, CSBV sợ bị lật tẩy sứ mạng bán nước. Họ e ngại tinh thần bất khuất chống ngoại xâm của dân tộc Việt Nam. Họ biết rằng một khi người dân Việt Nam nhận thức ra họ là đảng bán nước thì sẽ hết đường sống!

Và hôm nay, 93 triệu người con Việt biết và nhận thức rõ ràng là CSBV bán nước. Con đường sống của họ sẽ chấm dứt từ đây…

Bán nước để tồn tại


Có thể nói bán nước là cách duy nhất để giữ cho ĐCSVN tồn tại.

Về cai trị, CSBV chỉ cần nhắm mắt bước theo lối mòn "định hướng" do đàn anh Tàu cộng chỉ dẫn mà không cần phải nghĩ ra lối thoát cho chủ nghĩa CS hết thời, điển hình là ký kết giữa Nguyễn Phú Trong và Tập Cận Bình tuần vừa qua. Lợi đei63m trong việc bán nước là:

·         Về thế lực, tài chánh, kinh tế thì luôn có đàn anh nâng đỡ để củng cố địa vị thống trị của đảng hầu kiểm soát và đàn áp khối dân chúng bất mãn.

·         Đối với thế giới tự do thì đạt được sự "vị nể" đôi chút vì có đàn anh TC đứng đàng sau.

Ngược lại nếu ĐCSVN quay đầu lại đối nghịch với đàn anh TC thì hậu quả sẽ thế nào?

Ai cũng có thể nhận ra rằng đây là hành động tự sát của các ủy viên Bộ Chính trị ĐCSBV. Nếu gián điệp TC không xử họ thì dân chúng cũng sẽ lôi ra họ tòa xử tội!

Vì thế bán nước cũng mang ý nghĩa là một lối thoát.

Nhưng đồng thời cũng đòi hỏi phải tìm mọi cách để che dấu vai trò bán nước trước người dân. Điều này làm lộ ra yếu điểm tử huyệt của họ. Yếu điểm đó là sợ dân chúng Việt Nam biết ĐCSBV là đảng tay sai bán nước!

Vì vậy, vấn đề của chúng ta là gì?

Muốn chiến thắng bất cứ kẻ địch nào thì phải tấn công vào yếu điểm của nó. ĐCSBV sợ bị vạch trần bộ mặt tay sai bán nước thì người con Việt yêu nước cần phải làm sáng tỏ vấn đề này ra.

Nhưng làm cách nào?

Đó là chống Tàu cộng để diệt Việt cộng.

Chống Tàu cộng là chọn chiến tuyến bất dung hòa với Tàu cộng và nhận thức rõ ràng dã tâm tiến hành xâm chiếm Việt Nam của TC. Kẻ nào đi ngược với ý thức này thì chính là tay sai bán nước. ĐCSBV sẽ khó giải thích khi ra sức bắt bớ những người yêu nước phản đối sự xâm lăng của Tàu cộng. Chiến tuyến chống Tàu cộng cũng đối nghịch với chiến tuyến bán nước của ĐCSBV (ghi chú: Việt cộng chắc chắn sẽ không thể tồn tại khi dám chống lại Tàu cộng).

Chống Tàu cộng chính là phương cách diệt Việt cộng một cách khôn khéo. Các cuộc biểu tình chống TC hàng tuần đang xảy ra ở Việt Nam chẳng thể ngăn cản bước tiến quân của TC ngoài Biển Đông hay trên mọi hình thức xâm lược trong lãnh thổ Việt Nam, nhưng đó, chính là vạch trần bộ mặt bán nước, tiếp tay cho giặc Tàu của ĐCSBV.

ĐCSBV sẽ ở thế kẹt khi đối diện với các cuộc biểu tình:

·         Nếu cho phép biểu tình thì gián tiếp thả ra một thứ quyền là quyền phát biểu, quyền nêu ý kiến, tức là tự do ngôn luận và để cho tư tưởng chống ngoại xâm lan rộng. Hai thứ này hợp lại sẽ cuốn trôi tất cả quyền lực của ĐCS;

·         Nếu ngăn cấm biểu tình một cách công khai (như ra luật cấm) thì sẽ đổ dầu vào lửa phẫn uất của người dân và chắc chắn lửa này cũng sẽ lan rộng.

Vì thế chng Tàu cng s đặt ĐCSBV vào v trí chng đỡ th động và càng ngày s càng yếu thế để đi ti điu tt yếu là sp đổ.

Khi phân tích vấn đề đến đây thì chúng ta có thể đi đến kết luận là nên đóng góp tích cực phổ biến phong trào chống Tàu cộng, chống bằng mọi cách và trường kỳ. Khi phong trào khởi động thì cũng là lúc chế độ CSBV chuẩn bị tới ngày tàn.

Bắt tay hành động như thế nào?

Tuy nhiên tảng đá cộng sản sẽ không di chuyển nếu người dân không ra sức đẩy. Xin đưa vài đề nghị căn bản được thu gọn như sau:

·         Đặt trọng tâm vào câu hỏi "làm cách nào để diệt Việt cộng?". Thời gian đả phá tính chính danh của CSBV đã quá lâu và mục đích đã đạt. Ngày nay chỉ có người khùng mới tin CS là tốt. Vì thế nên dùng sức lực vào việc đánh đổ CSBV.

·         Tự tin vào chính mình. Bất cứ người con Việt nào cũng sở hữu một sức mạnh. Lật đổ chế độ cộng sản là hình thức cách mạng toàn dân. Khi người dân ý thức được điều chính mình mới là chủ đất nước thì ĐCS sẽ khó giữ vai trò độc tôn.

·         Chống Tàu cộng là trách nhiệm của mỗi người dân, không phải là trách nhiệm của Mỹ, hay của ĐCSBV (vì cho rằng họ đang nắm quyền lực), hay chỉ của người dân Việt Nam trong nước mà là…của mọi người còn nhận mình là người Việt Nam. ĐCSBV không bảo vệ đất nước thì người dân phải đứng lên làm công việc này. Khi dân chúng chống Tàu mà nhà cầm quyền CS không chống Tàu thì cũng đồng nghĩa với bán nước.

·         Chống Tàu cộng bằng mọi phương tiện có thể như: biểu tình, gây ý thức về sự mất nước cận kề, tẩy chay hàng hóa Tàu cộng, phản bác lại những quan điểm yếm thế, nhu nhược… Vấn đề là tạo tinh thần liên đới, đoàn kết dân tộc để diệt Việt cộng.

·         Tin tưởng vào chiến lược chống Tàu cộng. Đừng để bị lung lạc bởi những ý kiến đánh lạc hướng. Tàu cộng sẽ chỉ chiếm thêm đất, lấn thêm biển Việt Nam chứ không bao giờ trả lại những gì đã cướp được cho dù họ có hứa hay ký kết thành văn bản đi nữa..

Kiên quyết chống Tàu cộng thì ĐCSBV sẽ đổ.

Đây là điều Việt cộng đang rất sợ.

Càng chống Tàu thì càng đặt ĐCSBV ở thế khó gỡ vì đứng giữa hai thế lực.

Nghiêng về bên nào cũng dẫn tới việc mất đảng.

Bởi thế, phải chống Tàu cộng mãi mãi và liên tục, cho tới khi ĐCSBV rơi ra khỏi thế cân bằng.

Việt Nam không thể tồn tại nếu không nuôi dưỡng ý chí chống Tàu.

Đó là lịch sử và kinh nghiệm xương máu của tổ tiên Việt Nam với trên 4000 năm dựng nước và giữ nước!

 

Nhóm Chng Tàu Dit Vit Cng

Cui năm Giáp Thân – 1/2017

 

________________________________________

Mai Thanh Truyết

http://maithanhtruyet.blogspot.com/

 "The Love of my Country will be the ruling  

 Influence of my Conduct." - George Washington

 


Nhớ về một Nhơn sĩ Miền Nam

 Cố Tổng Thống Trần Văn Hương


 

Cụ Trần Văn Hương sinh năm 1902 tại làng Long Châu, quận Châu Thành (nay là thành phố Vĩnh Long), tỉnh Vĩnh Long trong một gia đình nghèo. Nhờ học giỏi và được sự hy sinh của gia đình, cậu học sinh Trần Văn Hương được ra Hà Nội học trường Cao đẳng Sư phạm... Sau khi tốt nghiệp, ông giáo Trần Văn Hương được bổ về dạy tại trường Collège Le Myre De Villers tại Mỹ Tho, cũng là ngôi trường cũ mà ông đã theo học mấy năm trước. Thời gian 1943-1945, Cụ Hương là giáo sư dạy môn văn chương và luận lý tại trường này. Cụ là một thầy giáo đã từng đào tạo nhiều học trò nổi tiếng (tướng Dương Văn Minh, tổng thống cuối cùng của Việt Nam Cộng hòa, cũng tự nhận là một học trò của ông) và từng giữ chức vụ Đốc học Tây Ninh.


 

Cụ Trần Văn Hương mất ngày 27 tháng 1 năm 1982 tại Sài Gòn, nhằm ngày mùng 3 Tết. Cụ mất đi để lại cho chúng ta nhiều tiếc nuối. Hôm nay nhân ngày lễ tưởng niệm Cụ, tôi xin chia xẻ vài suy nghĩ về Cụ.

Khi "Cách mạng tháng Tám 1945" nổ ra, Cụ tham gia chánh quyền Việt Minh với tư cách nhơn sĩ tự do. Khi Pháp tái chiếm Đông Dương, Cụ được cử giữ chức Chủ tịch Ủy ban Hành chánh Kháng chiến tỉnh Tây Ninh. Tuy nhiên, năm 1946, do Cụ biết lực lượng Việt Minh là Cộng sản quy chụp cho nhiều trí thức là Việt gian rồi đem thủ tiêu nên Cụ bỏ về quê sống ẩn dật và tuyên bố bất hợp tác với cả chánh quyền Việt Minh lẫn Pháp và Cộng hòa tự trị Nam Kỳ, sau này là Quốc gia Việt Nam.

 

Xét về sự nghiệp chánh trị, Cụ Trần văn Hương đã hai lần được mời và bổ nhiệm đảm trách chức vụ Ðô Trưởng Sài Gòn, chức vụ đứng đầu quán xuyến điều hành bộ máy hành chánh thủ đô Việt Nam Cộng Hòa, bảo tồn bộ mặt của thể chế Cộng hòa ở miền Nam đang trong giai đoạn củng cố xây dựng và phát triển với những khó khăn chồng chất về mọi mặt.

 

§  Lần đầu vào năm 1955 sau khi Hiệp định Genève chia hai đất nước Việt Nam được ký kết, do cố Thủ Tướng Ngô Ðình Diệm;

§  Lần thứ hai, sau khi chánh quyền Ngô Ðình Diệm bị lật đổ vào năm 1963, Cụ Trần Văn Hương lại được bổ nhiệm làm Ðô Trưởng Sài Gòn.

 

Và hai lần được mời làm Thủ tướng và một lần Phó Tổng Thống:

 

§  Lần đầu vào Tháng 11 năm 1964, cụ được Quốc Trưởng Phan Khắc Sửu bổ nhiệm làm Thủ Tướng Chánh Phủ (1964-1065)  và lập nội các, giữa lúc tình hình chánh trị vô cùng căng thẳng.

§  Lần thứ hai vào năm 1968, trước tình hình chánh trị, quân sự, kinh tế suy sụp trầm trọng cụ nhận lời Tổng thống Thiệu ra làm Thủ tướng lần thứ hai (1968 -1969).

 

·         Lần chấp chánh thứ ba của Cụ là Phó Thổng Thống Việt Nam Cộng Hòa (1971 -1975).

Trong bối cảnh chánh trị miền Nam, Cụ đã lần lượt dấn thân vào sinh hoạt chánh trị đại chúng với danh nghĩa là một nhơn sĩ miền Nam do nhu cầu của đất nước; và lần nào Cụ cũng giúp cho tình thế vượt qua những khó khăn. Ðến phút cuối, khi bị áp lực phải chuyển giao quyền hành cho những kẻ mà cụ biết là "chẳng làm được gì", Cụ cũng thực hiện nó trong tinh thần Hiến định, tức chuyển giao theo "ý dân", qua các Dân Biểu và Nghị sĩ, trong phiên họp lưỡng viện Quốc Hội.

Với tôi, Cụ là mẫu người có phong cách của một nhơn sĩ miền Nam xem thường mọi thiếu thốn và ràng buộc vật chất trong khi dấn thân phục vụ đất nước. Lúc nào Cụ cũng giữ vững tinh thần, ngay cả trong lao tù, Cụ coi mọi chuyện đều "vô thường", qua câu thơ bất hủ để đời ghi trong tập thơ "Lao trung lãnh vận" khiến ai đọc lên cũng cảm phục "ông già" trong cảnh tù đày.


Ðó là: "Ngồi buồn gải háng, dái lăn tăn".

(một số bạn bè nói bản chánh của câu trên là "ngồi rù"...). Những người yêu thơ lãng mạn có thể không thích câu thơ nặng tính nhân sinh này, nhưng những người từng trải qua cảnh tù đày đều thấy ở đó cái khí khái xem thường nghịch cảnh lao tù của tác giả.

Tính can trường về nhân cách của con người miền Nam của Cụ Trần Văn Hương còn được biểu lộ qua sự kiên quyết dấn thân, không bỏ cuộc, mà trái lại, vẫn chấp nhận trách vụ được giao phó do nhu cầu của tình hình đất nước và thường hoàn thành trách vụ. Còn nhớ, trong cuộc hành quân Hạ Lào Lam Sơn 719, Cụ đã bất chấp thế lực của quân đội Mỹ, và sự hiểm nguy của bản thân, mở cuộc họp báo quốc tế, tố cáo thái độ bội ước và bỏ rơi chiến hữu Việt Nam Cộng Hòa của quân đội Mỹ, khiến Chánh phủ Mỹ lúc đó phải lập tức ra lịnh cho các đơn vị Mỹ hành quân phải tiếp tục kế hoạch, và xin lỗi về việc này. Dịp này Cụ đã hãnh diện nhận lãnh tước vị 'Hạ sĩ danh dự' của binh chủng 'Nhảy Dù,' ghi đậm lời tri ơn sâu xa của binh chủng này dành cho Cụ.

 

Trong tư cách là một nhà giáo, vào năm 1974, cụ có ước nguyền là cố gắng xây dựng Ðại học Long Hồ tại Vĩnh Long. Nhiều giáo sư gốc gác địa phương được mời phụ trách chức vị Viện trưởng như GS Nguyễn Văn Trường, GS Trần Kim Nở nhưng việc không thành vì những biến động thời cuộc dồn dập trong giai đoạn nầy.

 

·         Một biến cố sau cùng của con đường "hoạn lộ" của Cụ theo lời kể của một cựu quân nhân thân cận với chức vụ Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa kể từ ngày 21-4-1975:

 

"Là một quân nhân, vào những ngày cuối cùng của miền Nam, tôi được cái may mắn gần gũi với cụ Hương, nhất là những lúc dầu sôi lửa bỏng khi thủ đô Saigon đang bị cộng quân vây hãm. Tình hình thật là cấp bách sau khi Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu từ chức vào ngày 21-4-75, bàn giao chức vụ Tổng Thống cho cụ Trần Văn Hương theo hiến pháp. Ông đã nhận lấy chức vụ đứng đầu một đất nước trong hoàn cảnh thật là khó khăn. Một mặt, dưới sức ép thật nặng nề từ người bạn đồng minh Hoa Kỳ muốn sớm rút chân ra khỏi Việt Nam, mặt khác, về phía địch, cộng sản Bắc Việt biết rõ sự suy yếu hoàn toàn của chánh quyền miền Nam dưới sự bỏ rơi của Mỹ nên càng gia tăng áp lực, đưa quân uy hiếp thủ đô Saigon. Thêm vào đó, thành phần thân cộng có mặt trong guồng máy miền Nam, cũng luôn tạo áp lực để đòi hỏi lật đổ chánh quyền miền Nam bằng sự thay thế một chánh quyền do cộng sản kiểm soát.

Trong thời gian bảy ngày sau khi bàn giao với tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, cuối cùng Cụ Trần Văn Hương phải chấp nhận việc bàn giao cho tướng Dương Văn Mình theo diễn tiến như sau :

- Ngày 21-4-75 tổng thống Nguyễn Văn Thiệu từ chức, Cụ Trần Văn Hương nhận lãnh chức vụ Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa.


- Ngày 26-4-75 đại sứ Martin yết kiến và thông báo cho Cụ Hương về áp lực cộng sản Bắc Việt và khả năng của cộng quân tấn công vào Saigon.

- Ngày 27-4-75 quốc hội VNCH họp và biểu quyết việc trao quyền lại cho Tướng Dương Văn Minh.

- Ngày 28-4-75 vào lúc 5:00 chiều, Cụ Trần Văn Hương trao quyền lại cho tướng Dương Văn Minh theo quyết định của quốc hội.

Trong bài diễn văn, Tổng thống Trần Văn Hương đọc trước quốc hội ngày 26-4-75, chúng ta thấy rõ ràng Cụ Trần Văn Hương không thoát khỏi áp lực quá mạnh, một của người bạn đồng minh Hoa Kỳ, và môt áp lực về phía cộng sản Bắc Việt mà tướng lưu vong Dương Văn Minh được xắp xếp như là một con cờ chính trị để làm nhiệm vụ xóa chính quyền Việt Nam Cộng Hòa.

Chúng ta hãy nhớ lại những gì Cụ Hương đã phát biểu có tính cách lịch sử trong bài diễn văn tại quốc hội dưới sự hiện diện của đầy đủ dân biểu và thượng nghị sĩ. Cụ Hương đã cho biết rằng Cụ chỉ muốn chỉ định Đại tướng Dương Văn Minh trong vai trò thủ tướng, nhưng tướng Dương Văn Minh vẫn khăng khăng đòi Cụ Hương phải trao quyền để cho tướng Dương Văn Minh nói chuyện với phía bên kia".

 

Ba Nhân cách LỚN của Cụ Trần Văn Hương

 

1 - Ngày 29 tháng 4 năm 1975, Đại sứ Hoa Kỳ, ông Martin đến tư dinh đường Công Lý với một tham vụ sứ quán nói tiếng Pháp. Đại khái Đại sứ Martin nói:

- Thưa Tổng Thống, tình trạng hiện nay rất nguy hiểm. Nhơn danh chính phủ Hoa Kỳ, chúng tôi đến mời Tổng Thống rời khỏi nước, đi đến bất cứ xứ nào, ngày giờ nào với phương tiện nào mà Tổng Thống muốn. Chính phủ chúng tôi cam kết bảo đảm cho Ngài một đời sống xứng đáng với cương vị Tổng Thống cho đến ngày TT "trăm tuổi già".

Tổng Thống Trần Văn Hương mĩm cười trả lời:

-Thưa Ngài Đại sứ, tôi biết tình trạng hiện nay rất là nguy hiểm. Đã đến đỗi như vậy, Hoa Kỳ cũng có phần trách nhiệm trong đó. Nay ông đại sứ đến mời tôi ly hương, tôi rất cám ơn Ông Đại sứ. Nhưng tôi đã suy nghĩ và quyết định dứt khoát ở lại nước tôi. Tôi cũng dư biết Cộng Sản vào được Saigon, bao nhiêu đau khổ nhục nhã sẽ trút xuống đầu dân chúng miền Nam. Tôi là người lãnh đạo đứng hàng đầu của họ, tôi tình nguyện ở lại để chia xẻ với họ một phần nào niềm đau đớn tủi nhục, nổi thống khổ của người dân mất nước. Cám ơn ông Đại sứ đã đến viếng tôi.

Khi nghe câu "Les États-Unis ont aussi leur part de responsabilités (Hoa Kỳ cũng có phần trách nhiệm trong đó), đại sứ Martin giựt mình nhìn trân trân Cụ Trần Văn Hương. Năm 1980, Cụ Hương thuật lại với tôi: Dứt câu chuyện, "on se sépare sans même se serrer la main" (GS Nguyễn Ngọc An. Cụ Trần Văn Hương, đăng trên Thời Luận không rõ ngày)

 

2 - Vào năm 1978, khi Việt cộng trả lại "quyền công dân" cho Ông Dương Văn Minh, các anh em đang bị tù "học tập cải tạo" đều bị đi xem hình ảnh và phim chiếu lại cảnh cựu "Tổng Thống" Dương Văn Minh đang "hồ hỡi phấn khởi" đi bầu quốc hội "đảng cử dân bầu" của cộng sản.

Cụ Trần Văn Hương cũng được cộng sản trả lại "quyền công dân" nhưng Cụ đã từ chối. Cựu Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa Trần Văn Hương đã gửi bức thư sau đây đến các cấp lãnh đạo chính quyền cộng sản:


"…hiện nay vẫn còn có m...ấy trăm ngàn nhơn viên chế độ cũ, cả văn lẫn võ, từ Phó Thủ Tướng, Tổng Bộ Trưởng, các Tướng Lãnh, Quân Nhân Công Chức các cấp các Chính Trị Gia, các vị Lãnh Đạo Tôn Giáo, Đảng Phái đang bị tập trung cải tạo, rĩ tai thì ngắn hạn mà cho đến nay vẫn chưa thấy được được về.
Tôi là người đứng đầu hàng lãnh đạo Chánh Phủ Việt Nam Cộng Hòa, xin lãnh hết trách nhiệm một mình. Tôi xin chính phủ mới thả họ về hết vì họ là những người chỉ biết thừa hành mạng lệnh cấp trên, họ không có tội gì cả. Tôi xin chính phủ mới tha họ về sum họp với vợ con, còn lo làm ăn xây dựng đất nước. Chừng nào những người tập trung cải tạo được về hết, chừng nào họ nhận được đầy đủ quyền công dân, chừng đó tôi sẽ là người cuối cùng, sau họ, nhận quyền công dân cho cá nhân tôi." 

3 - Sau cùng, trong hoàn cảnh cơ cực của thời đất nước bị đô hộ bởi Miền Bắc Xã hội Chủ nghĩa, các Ðại sứ của các nước Pháp, Úc cho người đến thăm Cụ và cho biết họ có thể can thiệp với Cộng sản cho Cụ ra khỏi nước với lý do đi trị bịnh, nhưng cụ tiếp tục từ chối, cương quyết ở lại chia sẻ cùng dân quân Miền Nam sự tủi nhục và nghèo đói dưới gông cùm Cộng sản.

 

Xin nghiêng mình trước tiết tháo của một nhơn sĩ miền Nam Việt Nam!

 

Khi Cụ qua đời, đám tang được tổ chức tại nhà do chánh phủ Việt Nam Cộng Hòa cấp trong hẽm 210 đường Phan Thanh Giản, bên cạnh trường Marie Curie. Có một sự kiện thú vị cũng cần nên kể ra nơi đây là anh con trai trưởng của Cụ là Trần Văn Dõi đi ra phường để xin phép mua một cái hòm quốc doanh, nhưng bị người tài xế trung thành của Cụ chận ngang, và anh nầy chạy vào Chợ Lớn mua một cổ quan tài gỗ với giá 10.000 Ðồng (tiền Việt cộng bấy giờ). Anh Tàu nghe nói là mua cho Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa nên bớt xuống còn 5.000 Đồng mà thôi.

 

Một trong những ước nguyền của Cụ là khi chết được chôn ở Nghĩa trang Quân Ðội với lễ nghi quân cách của một binh nhì; nhưng việc nầy cũng không thành. Tuy nhiên một an ủi cho Cụ là được hỏa táng tại Lò thiêu Thủ Ðức, xéo bên cạnh bức tượng Tiếc Thương, trước sự hiện diện đông đủ của học trò cùng hầu hết thân hào nhân sĩ miền Nam không quản ngại mạng lưới công an chằng chịt chung quanh lò thiêu.

 

Hôm nay, nhân ngày giỗ Cụ Trần Văn Hương, cúi xin đốt nén hương lòng tưởng niệm một người con Việt chân chánh miền Nam với niềm tin chắc chắn rằng Tuổi trẻ miền Nam sẽ tiếp nối bước đường Cụ đi và chắc chắn sẽ thành công trong công cuộc dành lại quê hương từ tay bạo quyền Cộng sản.

 

Thành kính xin Cụ phò hộ cho Tuổi Trẻ Việt Nam trong công cuộc dành lại Quê Hương.

 

Mai Thanh Truyết

Người con Vit min Nam

Tết Đinh Dậu – 2017

 

 

Comments:

Thơ cố Tổng Thống Trần Văn Hương:

"Thân quèn xin gởi cùng sông núi

Xương mục chờ tiêu với cỏ cây"

 

"Xét thời trời còn lắm nỗi gian nguy

Ngẫm lại thêm buồn cho hậu thế;

Phù vận nước được vài phân ổn định,

May ra bớt thẹn với tiền nhơn"

 

Và câu dịch của Ngài càng thấm thía cho thân phận lưu vong khi nghe mưa về nơi đất khách:

Ba canh mưa phủ mơ vườn cũ

Bốn vách trùng ngâm tủi xứ người!

(Cố hương qui mộng tam canh vũ

Lữ xá hoài ngâm tứ bích trùng)

 

Việt Nhân • 16 giờ trước

"Chừng nào những người tập trung cải tạo được về hết, chừng nào họ nhận được đầy đủ quyền công dân, chừng đó tôi sẽ là người cuối cùng, sau họ, nhận quyền công dân cho cá nhân tôi!" . Hơn 40 năm, nhưng nguyện vọng của Cụ Trần Văn Hương - một nhân sĩ yêu nước thương dân chân chính - vẫn chưa được thỏa đáng . Mong một ngày sắp tới, khi đất nước thoát cộng, hết mọi tù nhân chính trị, quyền công dân cuối cùng sẽ được trả lại cho Người công dân Việt chân chính dù đã mất.

Rất tự hào là con dân Miền Nam trong chính thể có được vị Tổng thống như Cụ Trần Văn Hương.

5  • Reply•Share ›

trankl96 • 17 giờ trước

Cám ơn tác gỉa Mai Thanh Truyết thật nhiều, bài viết nhận định thật hay.

"…hiện nay vẫn còn có mấy trăm ngàn nhân viên chế độ cũ, cả văn lẫn võ, từ Phó Thủ Tướng, Tổng Bộ Trưởng, các Tướng Lãnh, Quân Nhân Công Chức các cấp các Chính Trị Gia, các vị Lãnh Đạo Tôn Giáo, Đảng Phái đang bị tập trung cải tạo, rĩ tai thì ngắn hạn mà cho đến nay vẫn chưa thấy được được về. Tôi là người đứng đầu hàng lãnh đạo Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa, xin lãnh hết trách nhiệm một mình. Tôi xin chính phủ mới thả họ về hết vì họ là những người chỉ biết thừa hành mệnh lệnh cấp trên, họ không có tội gì cả. Tôi xin chính phủ mới tha họ về sum họp với vợ con, còn lo làm ăn xây dựng đất nước. Chừng nào những người tập trung cải tạo được về hết, chừng nào họ nhận được đầy đủ quyền công dân, chừng đó tôi sẽ là người cuối cùng, sau họ, nhận quyền công dân cho cá nhân tôi."

 

Cụ Trần Văn Hương đúng bậc hiền tài, quân tử anh hùng.

4  • Reply•Share ›

Teosg • 17 giờ trước

Khi trên đỉnh vinh quang người ta có thể tuyên bố điều này điều nọ hơi quá sự thật, và thường thì những lời tuyên bố hay ho kia không đúng với bản chất thật của người nói. Nhưng khi lúc khốn cùng thì là khác. Khi mà vận nước nguy khốn, tương lai sống chết chưa rõ nhưng vẫn tuyên bố công khai trước kẻ thù rõ ràng điều mình tin là đúng và thà chết chứ không bao giờ rời bỏ lý tưởng vì dân vì nước. Đấy mới thật là bản chất của kẻ anh hùng.

"Chừng nào những người tập trung cải tạo được về hết, chừng nào họ nhận được đầy đủ quyền công dân, chừng đó tôi sẽ là người cuối cùng, sau họ, nhận quyền công dân cho cá nhân tôi."

Phẩm hạnh của cố thủ tướng Việt Nam Cộng Hòa Trần Văn Hương đã khiến thế giới khâm phục.

 

Miền Nam Việt Nam có được bậc nhân sĩ như ông thật làm cho dân Việt chúng ta tự hào và hưởng lây danh dự của ông. Đã có một thời miền Nam tự do có những bậc nhân sĩ như thế nên Sài Gòn trở thành hòn ngọc Viễn Đông, thì đó cũng là sự đương nhiên.

Dường như ông đã từng đề cử một loạt các vị tướng quân lực VNCH trấn giữ những vị trí quan trọng. Trong số những vị tướng này có các vị tướng VNCH đã tuẫn tiết sau khi miền Nam Việt Nam rơi vào tay cộng quân. Thật là " Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu."

Lời trách móc của ông đối với Mỹ cũng thật nhẹ nhàng :" "Les États-Unis ont aussi leur part de responsabilités". Chỉ có phần trách nhiệm thôi ư ? Thật quá nhẹ nhàng.

Khi anh để lại chiến hữu của mình giữa vòng vây bầy sói dữ tợn thì ít ra anh cũng nên dành cho họ những viên đạn cuối cùng, dù là chỉ để tự sát sau khi tử chiến. Đằng này một xu Mỹ cũng không viện trợ thêm, lính VNCH phải dùng xe Honda để chở từng can xăng ra chiến trường. Đó thật là sự phản bội ô nhục đã hại chết người đồng minh Việt Nam Cộng Hòa từng một thời chiến đấu, sống chết bên nhau. Bây giờ thì tổng thống Philippin – Duterte dường như đã học kỹ bài học thê thảm của miền Nam lúc trước.

Qua lời trách cứ này cho thấy cố thủ tưởng dường như đã có tầm nhìn bao quát, sâu sắc về sự phức tạp của cuộc chiến Việt Nam. Do vậy, ông đã không hề kết tội nặng nề sự phản bội của kẻ đồng minh kia, mà vốn ở địa vị như ông thì ông hoàn toàn có thể làm như thế. Có lẽ, người ta khi hiểu rộng và biết nhiều thì thường không kết tội ai cả ngoài chính mình.

Người quân tử không oán trời, không trách người, có lẽ là nói về bậc người lớn như ông đấy chăng?

Xin thắp nén nhang lòng tưởng nhớ một bậc hiền tài nước Nam. Tôi tin rằng, ngày mà Sài Gòn lấy lại tên của mình thì chúng ta sẽ có một trong những con đường xinh đẹp nhất của Sài Gòn băng ngang qua một ngôi đền thờ mới, mà cả hai sẽ được vinh dự cùng mang tên của ông- Trần Văn Hương.

8  • Reply•Share ›

Ông già Saigon  Teosg • 11 giờ trước

Cũng may, sau 30/4/1975, cụ Hương đã già yếu và không có tai tiếng, uy tín của cụ đã có trong và ngoài nước, nên CS phải nể trọng, chứ nếu ngược lại, cụ còn trẻ tuổi, chắc chắn không thoát khỏi tù tội cải tạo, như cựu thủ tướng BS Phan Huy Quát, chết trong nhà lao Chí hoà năm 1979, khi ông 71 tuổi.

2  • Reply•Share ›

Lâm Viên  Teosg • 12 giờ trước

Comment rất hay. Đầy nghĩa tình, công đạo. Cảm ơn bạn.

1  • Reply•Share ›

Teosq • 17 giờ trước

Bạn phân tích, nói thật hay và chí lý.

"Xin thắp nén nhang lòng tưởng nhớ một bậc hiền tài nước Nam. Tôi tin rằng, ngày mà Sài Gòn lấy lại tên của mình thì chúng ta sẽ có một trong những con đường xinh đẹp nhất của Sài Gòn băng ngang qua một ngôi đền thờ mới, mà cả hai sẽ được vinh dự cùng mang tên của ông- Trần Văn Hương."

4  • Reply•Share ›

Trần Thanh • 20 giờ trước

Một thầy giáo mà tư cách như thế. Sao Dương Văn Minh sao lại bẩn thiểu và cam tâm làm tai say cho cộng sản mà không thấy nhục nhã. Dương Văn Minh có thể tự bản thân mình làm tay sai cho cộng sản còn có thể bởi vì đó là một con dã thú mang hình người. Đàng này Dương Văn Minh nhẫn tâm dâng cả Miền Nam cho cộng sản để cho hàng triệu gia đình phải chịu đâu khổ cho đến ngày hôm nay. Thế mà ông ta vẫn dám nhìn mọi người thì quả không biết ông tà là loại gì trên trái đất này nữa rồi.

3  • Reply•Share ›

Chau • một ngày trước

So với tướng Kỳ cuối đời về bưng bô cho cs thật hèn hạ

2  • Reply•Share ›

Tiêu Sơn • một ngày trước

Đúng là một nhân sĩ nước Việt, tư cách lớn! Một đời vì dân vì nước, biết đau nỗi đau của binh sĩ, của dân chúng. Từ chối nhận cho riêng mình những ưu đãi của Mỹ cũng như VC. Trong lịch sử cận đại có mấy người có được cái nhân cách cao quý như ông. Lịch sử thế giới ghi nhận tiết tháo cụ Trần Văn Hương.

Sinh vi tướng, tử vi thần. Xin ông hiển linh phò hộ cho dân tộc VN sớm thoát khỏi nạn CS độc tài gian ác.

Xin được thắp nén hương lòng tưởng niệm Tổng Thống Trần Văn Hương!

7  • Reply•Share ›

Lâm Viên • một ngày trước

Thành kính tưởng nhớ cụ Trần văn Hương. Một ông đô trưởng Sàigòn đi làm bằng xe đạp. Không những sống thanh bạch mà còn đầy nghĩa khí. Cụ là kẻ sĩ cuối cùng của miền Nam VN.

10  • Reply•Share ›

lê  Lâm Viên • một ngày trước

Cụ Trần văn Hương là một nhân cách lớn, nhưng chưa phải là "kẻ sĩ cuối cùng của miền Nam VN". Một kẻ sĩ khác của miền Nam VN vừa âm thầm từ trần, tôi muốn nhắc các bạn vẫn còn những con người miền Nam sống âm thầm lặng lẻ nhưng kiên trung tiết tháo cho đến ngày cuối của cuộc đời. Một trong những người đó là Bà Ngô thị Kim Thanh quả phụ của Hải quân Thiếu Tá Nguyễn Thành Trí. Tang chồng khi còn quá trẻ, trinh liệt thờ chồng nuôi con trong giai đoạn thê thảm nhất, đen tối nhất của đất nước, cái giai đoạn mà lắm kẻ mày râu phải đánh đổi sự tự trọng để kiếm lấy miếng ăn, tránh né nhận ân huệ của kẻ thống trị, không muốn kẻ thống trị lợi dụng chiến công của chồng mình, nhường ưu đải cho đồng đội của chồng... chỉ bao nhiêu đó cũng đủ khó cho lắm vị "tư lệnh" khi phải so sánh và cũng làm cho những kẻ thống trị phải cúi đầu khâm phục. Xin trích vài hàng bình phẩm của một người trong hàng ngủ thống trị để minh chứng... "Trong những lần gặp, bà Ngô Thị Kim Thanh luôn tạo cho chúng tôi ấn tượng về một phụ nữ trí thức, sẵn sàng hy sinh và vô cùng kiêu hãnh. (FB Huy Đức)

 

Thanh Pham • một ngày trước

Liêm sỉ

Ngoài danh dự của kẻ sĩ
Tôi còn thấy được lòng liêm sỉ
Sau cái ngày quốc hận ba mươi tháng tư
Và sự vô liêm sỉ của bè lũ cộng phỉ!

Nói tới liêm sỉ là phải nói tới lão trượng
Lão trượng miền Nam: Nhà giáo Trần Văn Hương
Không phải chỉ làm Phó rồi Tổng Thống
Mà cụ đã hai lần làm Đô Trưởng
Và hai lần làm Thủ Tướng chánh phủ
Cụ đã để lại cho đời những tấm gương
Về lòng liêm sỉ hiếm có trong thời đại chúng ta
Không nhà cửa xe cộ bạc tiền
Người duy nhứt tháng tháng chống gậy
Đến tòa soạn tuần báo Diều Hâu
Hiến lương mình cho thương binh quả phụ!

Gương liêm sỉ lão trượng
Nhà giáo Trần Văn Hương
Suốt một đời tận tụy
Chết nghèo trên quê hương!

Nông dân Nam Bộ
Thanh Pham • một ngày trước

Lão Trượng

Ông thuộc bậc trưởng thượng
Người thanh liêm nhứt mực
Ông còn là lão trượng
Bởi khí tiết bộc trực
Nổi trôi theo vận nước
Đời ông lắm thăng trầm
Hai lần làm Đô Trưởng
Hai lượt làm Thủ Tướng
Kế đến : Phó Tổng Thống
Và sau cùng: Tổng Thống

Ông để lại cho đời
Nhiều gương sáng rạng ngời
Nhưng riêng bản thân ông
Người hoàn toàn vô sản
Không nhà cửa xe cộ
Không đất đai bạc tiền
Dù suốt thời gian dài
Ông giữ nhiều trọng trách
Lãnh đạo đầy uy quyền

Bởi người ông không màng
Bạc tiền hay danh lợi
Ông yêu nước nồng nàn
Và ông biết mệnh trời!

Chống độc tài đi tù
Ông có vần thơ lạnh
Ngồi buồn gải lăn tăn
Uy vũ bất năng khuất

Có thể Người duy nhứt
Tháng tháng ông chống gậy
Đến toà báo Diều Hâu
Giúp cô nhi quả phụ
Hoặc gia đình thương binh
Lương tháng Phó Tổng Thống
Còn nghĩa cử nào hơn?
Ông giáo Trần Văn Hương!

Nông Dân Nam Bộ
https://sangcongpha1.wordpress

 

 

________________________________________

Mai Thanh Truyết

http://maithanhtruyet.blogspot.com/

 "The Love of my Country will be the ruling  

 Influence of my Conduct." - George Washington

 

//////////////////////////////////////////////////