Radio Dallas 1600 AM

Chương trình Tiếng Nói Da Vàng

"40 Năm Nhìn Lại"

 

NQ: Trong kỳ trước, khi nhìn về Việt Nam ngày nay sau 40 năm dưới ách "cai trị" của cs Bắc Việt, chúng ta đã nói về những thành tựu và khiếm khuyết của hai nền Đệ I và Đệ II Cộng hòa của Miền Nam cũng như các mặt phát triển và tiến trình dần dần đi đến dân chủ pháp trị với thể chế Cộng hòa cùng quốc hội lập pháp với hành pháp, lập pháp, và tư pháp. Bây giờ, xin trở lại với thời điểm 30/4/1975. Thưa Ts, theo ông nếu Tổng thống Dương Văn Minh không ra lệnh đầu hàng vô điều kiện ngày hôm ấy thì điều gì sẽ diễn ra tiếp theo sau đó?

 

MTT: Thưa Cô NQ, nếu Ông Dương văn Minh không tuyên bố đầu hàng, thì các đơn vị quân đội Việt Nam Cộng Hòa đã không tan hàng và đã tiếp tục chiến đấu. Có thể trong một số trường hợp, bị đặt trong thế tuyệt vọng, nhưng họ vẫn có khả năng gây thiệt hại đáng kể cho quân Cộng sản. Đồng thời các đơn vị VNCH này, nếu có phối hợp đầu mối chỉ huy cuộc chiến sẽ kéo dài, có thể có những trận đánh lớn ở Đồng bằng Sông Cửu Long (miền Tây) trong một thời gian vài tháng để tái tổ chức cố thủ; nhưng thưa Cô, kết quả vẫn không thay đổi được cuộc diện, và sau cùng CS Bắc Việt cũng chiếm trọn miền Nam với nhiều thương vong hơn.

 

Tại sao tôi nghĩ vậy?

 

Lý do là vì quân đội miền Nam thực sự là một quân đội anh hùng, gan dạ, với tấm lòng bảo vệ miền Nam sắt son; vì vậy mới có 5 vị tướng tuẩn tiết ngày 30/4/1975. Đó là:

 

-Thiếu tướng Phạm văn Phú, sau cuộc lui quân từ cao nguyên về, thất bại, và uống thuốc độc tự tử vào ngày 29 tháng 4, 75.

-Chuẩn tướng Lê Nguyên Vỹ, Tư lệnh Sư đoàn 5, dùng súng tự sát trước sân cờ Bộ Tư Lệnh ở Lai Khê, Bến Cát, Bình Dương sau khi nghe tướng Dương văn Minh ra lệnh buông súng.

-Chuẩn tướng Lê Văn Hưng, Tư Lệnh Phó Quân đoàn 4, sau khi nói lời giã biệt vợ con, ông vào văn phòng, dùng súng tự sát lúc 8 giờ 45 phút tối ngày 30 tháng 4, 75.

-Tướng Nguyễn Khoa Nam, Tư Lệnh Quân đoàn 4, dùng súng tự sát tại văn phòng sáng ngày 1 tháng 5, 75 lúc 7 giờ 30 sáng.

-Chuẩn tướng Trần văn Hai, Tư Lệnh Sư Ðoàn 7, Bộ Binh, đã uống độc dược tự tử tại phòng Chỉ Huy ở Mỹ Tho lúc 5 giờ chiều 30 tháng 4, 74.

-Và Trung tá cảnh sát Nguyễn Văn Long tự tử trước trụ sở Quốc hội VNCH, Sài Gòn.

-Và Đại tá Hồ Ngọc Cẩn, Tỉnh trưởng Chương Thiện bị xử tử ở Cần Thơ ngày 14 tháng 8 năm đó. Trước khi bị hành quyết, ông đã dõng dạc tuyên bố:

"Nếu tôi thắng trong cuộc chiến, tôi sẽ không kết án các anh như các anh kết án tôi. Tôi cũng không làm nhục các anh như các anh làm nhục tôi. Tôi cũng không hỏi các anh câu mà các anh hỏi tôi. Tôi chiến đấu cho tự do của người dân. Tôi có công mà không có tội. Không ai có quyền kết tội tôi. Lịch sử sẽ phê phán đoán các anh là giặc đỏ hay tôi là ngụy. Các anh muốn giết tôi, cứ giết đi. Xin đừng bịt mắt. Đả đảo cộng sản. Việt Nam muôn năm".

 

Thưa Cô, Sẽ không có chuyện tuẩn tiết vì các tướng tá kể trên không chấp nhận đầu hàng và sẽ đánh trả quân CS Bắc Việt. Và dĩ nhiên, rồi họ sẽ là những Anh Hùng Vị Quốc Vong Thân với cái chết trên chiến trường vì không còn vũ khí, đạn dược một khi Hoa Kỳ muốn chấm dứt chiến tranh Việt Nam và rút quân "trong danh dự" ở miền Nam.

 

Có thể nói CS Bắc Việt chiếm được miền Nam, nhưng là một cuộc chiến thắng trong "ngơ ngác". Vì sao? Chúng ta hãy nhìn lại hình ảnh những anh bộ đội tuổi còn trẻ măng, 17, 18 tuổi…đi nghênh ngang trên đường phố Sài Gòn ngày 30/4 năm đó, mắt chăm chú ngó quanh quẩn khắp nơi và choáng ngợp với cái "phồn vinh giả tạo" của Hòn Ngọc Viễn Đông!

 

Miền Nam thua một trận chiến chứ chưa thua cuộc chiến.

 

Hiện tại, cuộc chiến vẫn tiếp tục dưới một hình thái khác hơn, và tôi tin tưởng là tuổi trẻ quốc nội với sự tiếp tay của những người con Việt hải ngoại sẽ mang lại tự do, dân chủ, và nhân quyền cho Việt Nam trong một tương lai không xa.

 

NQ: Bây giờ nhìn về hiện tại và tương lai, Thưa TS, cộng đồng người VIệt hải ngoại sắp trải qua đúng 40 năm sống tạm dung trên khắp địa cầu. Mỗi nơi, người Việt chúng ta có đời sống đặc thù của quốc gia đang cư ngụ, nói chung, xin ông chia sẻ 2 ưu điểm nhất và 2 hạn chế nhất về mặt Kinh tế -Xã hội và Đời sống của cộng đồng người Việt sau 40 năm tị nạn.

 

MTT: Dân số người Việt ở hải ngoại theo bảng thống của United States Census năm 2010 có ghi là 1.799.632 người. Hiện tại, ước tính dân số Việt ở Hoa Kỳ năm 2014 là 1.850.000. Theo tác giả Lâm Vĩnh Bình trong sách Giá Tự Do xuất bản năm 2014, thì dân số người Việt hải ngoại được ước tính vào khoảng 4 triệu, trong đó 2,5 triệu "đích thực" là người tị nạn, và 1,5 triệu là Việt kiều ra ngoại quốc với tư cách lao động, làm vợ, du học sinh, và một số nhập cư ở ngoại quốc để làm những việc bất chính khác.

 

Nói chung, trong số 2,5 triệu người tị nạn, có thể nói về kinh tế, xã hội, đời sống tương đối thành công, và đại đa số hội nhập vào cộng đồng người bản xứ và  các cộng đồng thiểu số khác.

 

Thế hệ thứ nhứt đã tự lực cánh sinh, dùng đủ mọi cách để đứng dậy lo cho mình, cho gia đình, và làm gương cùng khuyến khích con cái chăm lo và xem giáo dục là cánh cửa chánh bước vào đời sống.

 

Đến nỗi, ngày nay, cách sống của cộng đồng người Việt tị nạn ở hải ngoại là giấc mơ của người trong nước. Việt Nam hải ngoại với chủ trương Cộng Hòa, không phải là cánh tay nối dài của hai nền Cộng Hòa trước kia, mà là chủ trương theo chế độ Cộng Hòa với nền dân chủ pháp trị.

 

Nói về mặt hạn chế của cộng đồng Người Việt tị nạn, là chưa hội nhập hoàn toàn vào dòng chính vì khả năng truyền đạt và hấp thu ngoại ngữ còn hạn chế. Hạn chế nầy đã biến mất đối với các thế hệ, 1,5 và thế hệ 2 sau đó.

 

Mặt hạn chế thứ hai cũng cần nêu ra là, dù muốn dù không, cộng đồng Việt, do thấm nhuần một nền văn hóa đặc biệt Việt Nam, do đó, vẫn còn những cọ sát trong giao tiếp với người bản xứ. Điều nầy cũng là một cản ngại không nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày.

 

Nhưng, dù phủ nhận cách nào đi nữa, chúng ta không thể phủ nhận được sự thành công của một cộng đồng non trẻ gần 40 năm qua đã vượt trội so với một số cộng đồng thiểu số khác. Con số thống kê vô tình về lợi tức đầu người của người Việt hải ngoại là 55.132$ so với lợi tức trung bình của người Mỹ là 46.882$ đã chứng minh cho sự thành công nầy dựa theo 2006-2010 Census Bureau's American Community Survey (ACS) công bố ngày 22-4-2013. Và hơn nữa, tuổi trẻ Việt Nam ở hải ngoại có điều kiện giáo dục tối ưu so với tuổi trẻn ở Việt Nam, do đó, các em tương đối thành công về mọi mặt như trí dục, đức dục, và nhất là tinh thần phục vụ cho tha nhân, đối lại với cuộc sống trong tâm thức vô cảm của hầu hết thanh thiếu niên Việt ở quốc nội.

Chính vì vậy, mà chúng ta càng trân quý biết bao khi thấy một số tuổi trẻ Việt Nam trong nước dám ngẩng mặt và đứng lên Đáp lời sông núi khi bày tỏ quan điểm trước họng súng của cs khi thấy thái độ ương hèn của những người nắm quyền lực hiện tại trong nước.

 

NQ: Như vậy, trong tình hình mới ở hải ngoại như ông vừa chia xẻ, nếu nói về các đảng phái hiện tại ở hải ngoại cũng như những đoàn thể …cùng mưu tìm cho một tiến trình tự do dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam, thì thưa ông, với thực lực hiện nay của các tổ chức đảng phái tại hải ngoại và tiêu chí đặt lợi ích dân tộc quốc gia lên trên hết thì chúng ta có nên khép lại quá khứ, hoà hợp, hoà giải với CSVN để phụng sự Tổ quốc và chống ngoại xâm hay không?

 

MTT: Tôi muốn nói dứt khoát với Cô NQ,  Quá khứ là quá khứ, nói "khép lại" chỉ là một cách nói trên đầu môi chót lưởi mà thôi, và dù có thế nào, nó vẫn là quá khứ. "Hòa hợp", "Hòa giải" dù có được tô son điểm phấn thế nào đi nữa thì vẩn là những biểu thức mị dân tuyên truyền gian dối theo kỷ thuật tinh xảo chỉ có trong đầu óc cọng sản trong sách lược tuyên truyền mà thôi! Điều nầy chỉ làm lung lạc những người dân thiếu thông tin, không am hiểu, dễ bị gạt.

 

Cụ thể như trong thời kỳ chiến tranh, các cán bộ cs thường không ngượng miệng khoe khoang máy bay của ta núp trong các đám mây chờ máy bay Mỹ của đế quốc đến là bắn hạ tan tành! Hay, khoa học gia Trần Đại Nghĩa, chấp nối hai hỏa tiển SAM7 của Liên Sô nhằm mục đích tăng cường khả năng phóng cao hơn để tiêu diệt B52.

 

Vấn đề đặt ra đối với người Việt quốc gia chân chính là, trước hết phải chấm dứt chế độ độc đảng toàn trị, một chế độ mà các nước Đông Âu đã dứt khoát từ bỏ sau khi chế độ Cộng sản Liên Sô sụp đổ. Chính Staline đã từng thốt lên rằng "Once a communist, Always a communist". Với CS Bắc Việt, họ không là người Việt Nam nữa!

Vì sao?

 

Ví, chính Tố Hữu đã từng thốt lên:"Bên kia biên giới là nhà, Bên đây biên giới cũng là quê hương". Như vậy biên giới Việt – Trung là gì? Nếu không là địa danh của một tỉnh phía Nam của Trung Cộng như nội dung của Hội nghị Thành Đô năm 1990?

Hay Lê Duẩn đã thốt lên và ghi trên một cổng vào khu di tích ở Hà Nội:"Ta đánh là đánh cho Liên Sô và Trung Quốc"? Còn đâu nước Việt một khi cả tập đoàn cs Bắc Việt từ hơn 40 năm trước đã dâng hiến Việt Nam cho giặc Tàu!

 

NQ: Nhân mùa Quốc hận, kỷ niệm 40 năm xa xứ, xin TS chia xẻ với thính giả của Chương trình TNDV những suy nghĩ của Ông trong ngày hôm nay?

 

MTT: Thưa Cô NQ, Quý vị, trong hai buổi hội luận trên chương trình TNDV nầy, hôm nay, cá nhân tôi có ý muốn chia sẻ với bà con vài điều cảm nghĩ sau 40 năm, ngày CS Bắc Việt chiếm toàn cõi Việt Nam. Ngày 30 tháng tư luôn luôn là ngày đau buồn của dân tộc, là ngày Grande Journée de Deuil, là ngày Black April…

 

Cho dù vật đổi sao dời, cho dù hiện đang có nhiều cá nhân, nhiều thế lực muốn thay tên đổi họ ngày nầy, chắc chắn là họ sẽ không bao giờ thực hiện được dù ở bất cứ phương trời nào, đất nước nào; họa chăng, chỉ có thể xảy ra ở đất nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ nghĩa Việt Nam mà thôi!

 

May mắn thay, vừa rồi vào ngày 26/3, Thượng viện California vừa chấp thuận nghị quyết do Thượng nghị sị Janet Nguyễn đệ nạp. Đó là Nghị Quyết SCR 29 "Black April Memorial Month" hay "Tháng Tư Đen". Ông Richard Black, Thượng Nghị Sĩ Tiểu Bang Virginia đến Little Saigon trong hai ngày để trao tặng cộng đồng người Việt Nghị Quyết SR-455, vinh danh Quân, Dân, Cán, Chính Việt Nam Cộng Hòa, và đặt vòng hoa lúc 10 giờ sáng Chủ Nhật, 30 Tháng Ba, 2015 tại Đài Tưởng Niệm Chiến Sĩ Việt Mỹ ở Westminster, California.

 

Làm người con Việt, làm sao chúng ta có thể quên được, một khi tuyệt đại đa số dân chúng ở Việt Nam, trong đó có hơn 60% là tuổi trẻ, tương lai của đất nước…phải lao động "khổ sai" để phục vụ cho đảng CS Bắc Việt, trong đó đại diện là 16 Ủy viên Bộ Chính trị và 160 Ủy viên Trung ương đảng!

 

Nếu còn có câu kết luận, sau 40 năm nhìn lại, tôi chỉ và chỉ nhìn thấy giá trị thực sự của người lính Việt Nam Cộng Hòa, trong đó gồm luôn cả nghĩa quân và địa phương quân. Giá trị nầy cần được tôn trọng và vinh danh tinh thần bất khuất trước địch quân của những người lính thân yêu của miền Nam Việt Nam!

 

Từ đó, xin nhắn đến những người còn có ý nghĩ trong đầu là có thể kết hợp và tiếp tay với CS Bắc Việt để cùng nhau…chống Tàu là một ý tưởng không tưởng!

 

Vì sao?

 

Vì CS Bắc Việt chính là những tay Thái thú của Tàu biết nói tiếng Việt làm sao có thể chống Tàu Phù được!

Cám ơn Quý vị đã lắng nghe.

 

Trân trọng,

 

Mai Thanh Truyết

 

 

 

 

 

 

_____________________________________________________

Mai Thanh Truyết

http://maithanhtruyet.blogspot.com/

 

 T do là Ung dung trong Ràng buc

Hnh phúc là T ti trong ...Đau thương"Tuệ Hải

 "Every Generation needs a New Revolution". - Thomas Jefferson-


 

 

 
 
 
 
//////////////////////////////////////////////////