Tiến sĩ Mai Thanh Truyết là đệ nhất phó chủ tịch Đại Việt Quốc Dân Đảng, chủ tịch hội đồng quản trị Hội Khoa Học và Kỹ Thuật Việt Nam tại Hoa Kỳ. Ông tốt nghiệp tiến sĩ Hóa Học tại Pháp, nguyên là Giảng sư trưởng Ban Hóa Học Đại Học Sư Phạm Saigon, Giám Đốc Học vụ Viện Đại Học Cao Đài Tây Ninh hồi trước năm 1975.
Hiện ông đang điều hành EnvironmenD, Services, một công ty tư vấn về môi trường tạ Houston. Hoa Kỳ. Ông có xuất bản một số sách biên khảo, có nhiều bài viết về kinh tế thị trường, tình trạng môi sinh tồi tệ và thực phẩm nhiễm độc ở Việt Nam và Trung Cộng.
Ảnh chụp tại LSQ TC 19-1-14
Tuổi Trẻ Việt Nam
Mọi năm, vào những ngày cuối năm, tôi thường viết một bài…tản mạn cuối năm. Thông thường, tôi nói lên cảm tưởng về ngày cuối năm, lời văn có vẻ "sách động" mang nhiều ý nghĩa kêu gọi đấu tranh, mang lại tự do, nhân quyền cho Việt Nam; hoặc nói lên những bất công của chế độ hiện hành, những thông tin về ô nhiễm môi trường và trách nhiệm của cường quyền.
Tôi viết ra, "post" lên internet, nói chuyện trên radio, TV, và paltalk trên nhiều diễn đàn…
Nhưng năm nay, chỉ còn vài ngày nữa là đến Giao thừa Năm Con Ngựa. Ngồi thừ người trong văn phòng, người tôi chùng lại…nghĩ miên man. Không phải tôi mệt mõi trên bước đường tranh đấu. Điều nầy chứng nghiệm cho tôi, là tôi đang chuẩn bị cuốn sách:"Việt Nam Tương Lai: Những Việc Cần Phải Làm" trong đó, công cuộc kiến quốc và phát triển quốc gia một khi Đất và Nước vừa thoát khỏi cơ chế chuyên chính vô sản của CS Bắc Việt.
Nói ra như thế để thấy rằng tôi vẫn "còn lửa".
Nhưng tại sao lòng tôi chùng lại trong những ngày cuối năm nầy? Tôi đã làm gì cho quê hương, dân tộc suốt hơn 38 năm nay? Tôi đã làm gì khi thấy bà con bên nhà chịu ngàn nỗi đắng cay dưới sự cai trị sắt thép của cường quyền hơn 38 năm qua? Xin hỏi các bạn trẻ trong và ngoài nước đã làm gì cho tiến trình mang lại tự do và dân chủ cho Việt Nam chưa?
Và cũng xin tự hỏi còn có biết bao nhiêu người con Việt tha hương mang cùng một tâm trạng như tôi.
Quản lý một đất nước với 90 triệu dân mà chưa làm được hoàn chỉnh một chiếc xe đạp trong thế kỷ 21 nầy!…thì quả thật CS Bắc Việt đã tạo ra một xã hội xã hội chủ nghĩa siêu phàm, theo đúng "định hướng xã hội chủ nghĩa" của đảng đề ra.
Có thể nói, ngày hôm nay, 97% con dân Việt phải cật lực CÀY để cho 3% đảng viên, cán bộ đặt quyền đặt lợi HƯỞNG.
Nói như vậy trong những ngày cuối năm, đó là nhằm mục đích nhắc nhở cho tất cả bà con trong và ngoài nước là chúng ta cần phải thấy và thấy thật rõ, bản chất của người CS Bắc Việt chỉ vì lợi ích phe nhóm đặt quyền đặt lợi, chứ không nhằm mang lại phúc lợi cho người dân.
Biết để phải đứng dậy trên hai bàn chân của mình.
Những biến chuyển ở Việt Nam trong những tháng vừa qua cho chúng ta hé rọi một vài tia sáng cuối đường hầm. Đó là Tuổi trẻ Việt Nam đã thực sự chuyển tải chủng tử "sợ sệt" vào tâm khảm những người cộng sản giáo điều.
Hiện nay phong trào đấu tranh dân chủ, có thể nói, đang dần thành hình cho dù chưa thể có thống kê cụ thể các hoạt động, thế lực cũng như nhân sự. Nhưng nếu nhìn về phía nhà cầm quyền để tìm thước đo thì người ta có thể nhận ra rằng trong thời gian gần đây, nhà cầm quyền CSVN ngày càng lo sợ hiện tượng 'diễn biến hòa bình': họ liên tiếp cho ra nhiều điều luật để có thể bắt giam những nhà bất đồng chính kiến, họ cho lực lượng công an, cảnh sát diễn tập chống biểu tình, họ còn tìm cách thu nhận giới du đãng vào hàng ngũ bảo vệ đảng vì sợ số lượng cảnh sát công an không đủ dùng khi hữu sự. Giới lãnh đạo đảng CSVN cũng không ngớt nhắc nhở lực lượng công an về vai trò chính yếu của nó là bảo vệ đảng. Những động thái mang vẻ đề phòng này nói lên tầm vóc lớn mạnh của phong trào dân chủ, chứng tỏ phong trào đối kháng đang là mối lo hàng đầu của đảng CSVN.
Hiện tại, tuổi trẻ VN gần đây nhất qua Nguyễn Phương Uyên đã vững tin sự tranh đấu của mình khi được thả ra sau khi bị kết án 6 năm vì chống Đảng CS Bắc Việt và, chống Tàu. Cô tuyên bố:
"Chống Đảng CS không có tội, Yêu tổ quốc không có tội. We are ONE … Tomorrow will come" và hứa sẽ không làm cho mọi người thất vọng. Nguyễn Phương Uyên đã viết hai thông điệp bằng máu trên đường phố rằng: "Đi chết đi ĐCSVN bán nước", "Tàu khựa cút khỏi Biển Đông" đã xác định rõ ràng sự phẩn nộ cùng cực của Cô cũng như đại đa số người Việt còn biết yêu quê hương yêu dân tộc trước hiểm họa mất nước vào tay giặc Bắc phương. Những lời phát biểu và thái độ của Phương Uyên đã khích lệ và đánh thức lòng can đảm, ý chí bất khuất của dân tộc Việt trong lòng tuổi trẻ Việt Nam.
Lịch sử đang chờ em để bước sang trang
Dân tộc vịn vai em để đi cùng nhân loại
Những người chết đang bắt đầu sống lại
Những người đi đang lần lượt quay về.
(Thơ Trần Trung Đạo viết cho Đỗ Thị Minh Hạnh – Thiên Thần trong bóng tối,)
Tên các Cô ngày hôm nay là những đại danh từ riêng rẽ. Tuy nhiên, trong hiện tại và chắc chắn trong những ngày sắp tới, những đại danh từ nầy sẽ một danh từ chung, sẽ là nhân tố chính yếu khích động và thúc đẩy ý chí can trường bất khuất trước nghịch cảnh trong tâm huyết của tuổi trẻ Việt Nam.
Mong Tuổi Trẻ Việt Nam nhớ lại câu nói cuối cùng của Nguyễn Phương Uyên sau khi rời tòa án: "Tôi muốn làm bài thuốc chữa bệnh vô cảm cho thanh niên".
Tuổi trẻ Việt Nam vì cơ đồ của tiền nhân đã dày công gầy dựng và mở mang bờ cõi. Hãy vì xương máu của những người con đất Việt đã đổ xuống để tô thắm và giữ gìn sơn hà cho đến ngày nay.
Tương lai đất nước ngày hôm nay hoàn toàn tùy thuộc vào Tuổi Trẻ Việt Nam.
Tuổi Trẻ Can Trường, Tuổi Trẻ Bất Khuất!
Mai Thanh Truyết
Đệ nhứt Phó CT Đại Việt QDĐ
Giao thừa Giáp Ngọ