Tản Mạn Cuối năm 2009

Tản mạn cuối năm 2009

 

Giữa cái tĩnh lặng của ngày cuối cùng của năm trong văn phòng, và còn hơn một giờ nữa nhân viên mới đến làm việc, bên cạnh ly nước  trà buổi sáng sớm, người viết vội ghi những suy nghĩ tản mạn dưới đây.

Một năm đã qua, một năm với biết bao thay đổi ở Việt Nam và thế giới. Riêng cho Việt Nam, và nếu nhìn lại suốt 365 ngày dài, chúng ta thấy gì?

Cho dù có cái nhìn hết sức lạc quan, cho dù cố gắng tìm một điểm son cho chế độ hiện hành, chúng ta vẫn không thể nào kiếm được một điểm nào dù thật nhỏ nhoi!

Rất tiếc! Một đất nước với 86 triệu nhân khẩu, một đất nước với 86 triệu bộ óc mà không nảy sinh ra được một điều hay, một điều đẹp cho người dân. Vì sao?

Chỉ vì đất nước đang bị "cai trị" bởi một nhóm quyền lực với một hệ thống công an sẳn sàng bóp chết tất cả mọi khát vọng tự do dân chủ của người dân. Ngôn ngữ ba dòng thác cách mạng tuy không còn được sử dụng như những ngày đầu tiến chiếm miền Nam, nhưng thực sự, sự trấn áp còn thô bạo hơn nữa trong hiện tại.

Những hình thức trấn áp áp dụng cho người dân thấp cổ bé miệng đôi khi còn dã man hơn những đòn thù thời Trung cổ, tuy không chặt tay, móc mắt, tuy không treo cổ, xẻo thịt….nhưng hình thức trấn áp ngày hôm nay tinh vi hơn nhiều bằng nhiều hình thức khủng bố khác nhau.

Ngoài việc chà đạp nhân phẩm của con người trực tiếp dưới bộ áo quần công an, chế độ còn tạo dựng ra những nhóm gọi là côn đồ để trấn áp phật tử, con chiên Thiên chúa hay Tin lành, tín đồ Hòa Hảo, Cao Đài trong suốt chiều dài của năm, và diễn ra từ Bắc chí Nam. Chế độ còn thẳng tay bóp chết mọi mầm mống dân chủ tự do của tất cả người dân nào không chịu đi bên "lề phải" của chế độ.

Với một vài khẩu hiệu, một vài bài viết, Trần Anh Kim bị 5,5 tù vì tội "âm mưu lật đổ chế độ". Và sẽ còn biết bao tuổi trẻ Việt Nam trong những ngày sắp đến sẽ phải chịu tù tội  vì những hành động tương tự như cựu Trung tá của chế độ Trần Anh Kim.

Nhìn chung, có thể nói tuổi trẻ Việt Nam ngày hôm nay không còn biết sợ nữa. Qua những blogger, qua những tâm tình nhằm mục đích kêu gọi  sự chuyển hóa theo chiều hướng tích cực của chế độ hầu mang lại không khí tự do cho người dân; nhưng trong suốt một năm qua, điều nầy không xảy ra và thay vì lắng nghe và "sửa đổi", chế độ càng tăng cường sự đàn áp, khủng bố  ngày càng tồi tệ hơn nữa.

Chúng ta đang sống trong thế kỷ 21, thế kỷ của tin học, thế kỷ của công nghệ nano mà vẫn còn những đòn thù nhan nhản giữa thủ đô ngàn năm văn vật như quăng phân, đổ đồ dơ trước nhà các chiến sĩ tranh đấu cho tự do và dân chủ, như đánh đập các cụ già giữa thành phồ đông đảo người qua lại và dưới mắt người ngoại quốc.

Chưa bao giờ sĩ diện quốc gia Việt Nam bị đánh giá thấp như ngày hôm nay.  

Đất nước sau gần 35 năm thống lãnh toàn cõi, chế độ ngày càng xa rời người dân, một chế độ biến dân thành kẽ thù của những người quản lý. Và nghịch lý thay, kẽ thù chính thống là TC lại được "nâng niu" lên hàng huynh đệ nếu không nói là "phụ mẫu".

Chưa có cái nhục nào cho dân tộc như cái nhục ngày hôm nay. Trong lịch sử, Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc chỉ là những cá nhân cúi đầu uốn lưỡi trước TC để mãi quốc cầu vinh. Còn hôm nay, cả một tập đoàn lãnh đạo thần phục và mọp mình trước kẽ thù truyền kiếp để thẳng tay đàn áp cả dân tộc mình.

Những vết nhơ ấy đời đời lịch sử sẽ ghi tạc. Ải Nam Quan với cột mốc 1116, Thác Bản Giốc và hàng ngàn cây số vuông biên giới phía Bắc đã mất về tay Bắc phương. Hoàng Sa, và một số đão ở Trường Sa đã là quận huyện Tam Sa của tỉnh Hải Nam, vùng biển Đông của Việt Nam đã bị tiến chiếm mà không có một lời phản đối. Tàu đánh cá TC bị nguy khốn ngoài biển Việt Nam được Hải quan VN đến tiếp cứu, còn ngư dân đánh cá VN bị "tàu lạ" cướp bóc trên hải phận, thậm chí nằm trong hải phận 12 hải lý, hải quân VN vẫn án binh bất động.

Chỉ nội việc không dám nêu đích danh TC mà chỉ e dè nói đến "tàu lạ" là một quốc sĩ rồi.

Còn đâu đã hết. Cao nguyên Trung phần Việt Nam đang dậy sóng hơn một năm nay chỉ vì Việt Nam đã giao khoán cho TC khai thác bauxite, hoàn toàn không "biết" họ đang làm gì với hàng ngàn công nhân (hay quân nhân dưới dạng công nhân) ở trong các khu biệt lập như Tân Rai và Nhân Cơ.

Và dù đã giao khoán cho TC từ hơn một năm nay, nhưng Thủ tướng CS Nguyễn Tấn Dũng qua Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải mới ra chỉ thị cho các Bộ liên quan lập thủ tục cung cấp giấy phép khai thác. Đây là một việc làm hoàn toàn vi phạm Luật Môi trường của Việt Nam, đã được Liên Hiệp Quốc trợ cấp 3 triệu Mỹ kim  để thành lập, trong đó quy định công ty khai thác phải nộp bản nghiên cứu tác động môi trường trước khi duyệt xét toàn bộ quy trình sản xuất. Điều nầy đã không xảy ra vì "ông chủ" là Ông nội TC.

Nghịch lý hơn nữa là Việt Nam lại vừa ký kết với Cambodia nhằm mục đích đầu tư 6 tỷ Mỹ kim để khai thác bauxite tại  đây. Việc làm nầy giống như đem đất hương quả của cha ông ngàn đời cho ngoại bang dày xéo rồi chạy qua nhà hàng xóm thuê đất cày.

Nếu việc nầy thể hiện tinh thần quốc tế vô sản, tinh thần xã hội chủ nghĩa, đề nghị lãnh đạo Việt Nam nên dâng hiến tất cả con dân chất phác còn lại cộng chung với bầu đoàn thê tử qua phục vụ cho đàn anh nước lớn cho trọn tình "sông liền sông, núi liền núi" và trọn nghĩa  của "16 chữ vàng".

Tuy suốt trọn một năm không thấy được một điều nào tích cực cho lãnh đạo Việt Nam, nhưng người viết vẫn tin với một niềm tin sắt đá là chắc chắn Việt Nam sẽ phải thay đổi trong một tương lai gần đây. Lý do là ngày hôm nay, có nhiều chỉ dấu cho thấy tuổi trẻ Việt Nam đã không còn vướng bận "sinh tử phù" "sợ" của đảng nữa, mà là qua hồn thiêng sông núi, đã cấy sinh tử phù sợ đó qua những đảng viên nồng cốt.

Và càng trấn áp, càng sử dụng bạo lực tàn bạo chừng nào, họ đã để lộ bản năng sợ hãi cho người dân và quốc tế thấy rõ bộ mặt thật của chính họ.

Đã đến lúc, những người cộng sản Việt Nam cần phải diện bích và sám hối. Nếu không, trúc rừng còn lại cũng sẽ không đủ để viết lên hết những vết nhơ của dân tộc trong giai đoạn lịch sử nầy.   

Tinh thần Nguyễn Văn Lý, tinh thần Lê Thị Công Nhân bất diệt!

Mai Thanh Truyết

31/12/2009

 

 

 

  

//////////////////////////////////////////////////